Đạo Quân (bản edit)

Chương 124: Muốn làm gì đây?




Chương 124: Muốn làm gì đây?

Edit: Luna Huang


Mấy người quay mặt nhìn nhau, cuối cùng vẫn cảm thấy Hắc Mẫu Đơn hẳn là sẽ không đi ‘hố’ bọn hắn.

Thuần túy là dựa vào sự tín nhiệm của chính cá nhân Hắc Mẫu Đơn, mấy người do do dự dự lần lượt đáp ứng, đều đồng ý lưu lại, không ai rời đi.

Không lão huynh đệ nào rời đi cả, Hắc Mẫu Đơn thật là cao hứng, lấy 4 tấm kim phiếu kia ra, phát cho mỗi người một tấm.

Mấy người cầm trên tay xem xét, tự nhiên là kinh ngạc, “Lão Đại, cái này là có ý gì?”

“Người ta cho, bảo chúng ta đừng có hà tiền đứng canh giữ ở bên ngoài nữa, đều vào bên trong ở đi.” Hắc Mẫu Đơn cười ha ha nói: “Có trông thấy chưa hả, về sau chúng ta cũng sẽ là người ra vào cái khách sạn Yêu Nguyệt này rồi!.”

Nhìn giá trị trên tờ kim phiếu của nhau, phát hiện đều là 1000 kim tệ.

“Hắc!” Có người vui vẻ cười một tiếng, “Xuất thủ khá hào phóng nha! Lão Đại, ngươi làm chuyện vô nghĩa quá, mới vừa nãy là đang thử thăm dò chúng ta chứ gì!”

Hắc Mẫu Đơn nhíu mày nói: “Thăm dò cái rắm, nhiều năm qua như vậy, ta là hạng người gì các ngươi còn không rõ sao? Không phải ta cố ý thăm dò, mà là người ta muốn giảng quy củ, người ta cũng không có nói sai, ‘không phải một lòng thì cũng đừng lên cùng một thuyền’, miễn cho tất cả mọi người đều không được thoải mái.”

Đôi mắt sáng đảo qua mấy người, nói “Tiện thể ta cảnh cáo trước các người, nhận số tiền này thì có ý vị như thế nào, chắc cũng không cần ta nhiều lời đi, chỗ tốt người ta sẽ không cho không, cũng không ai đi nuôi người ở không cả. Thiên hạ này tán tu còn rất nhiều, người ta cũng không nhất thiết là ‘không có chúng ta thì sẽ không xong’. Người ta có quy củ của người ta, nếu đã đi theo người ta, sau này mọi chuyện liền không phải do chúng ta làm chủ. Cái gì nên làm, cái gì không nên làm, cái gì nên nói, cái gì không nên nói, tự mình nên để ý một chút nghe chưa!”

“Trong lời đối phương nói còn chừa lại chỗ trống, chắc không muốn để lộ nội tình, có lai lịch gì ta thật sự cũng không rõ ràng, thuần túy là cá nhân ta xem trọng hắn mà thôi, mọi người ở cùng nhiều năm như vậy, ta cũng không cần thiết đi gạt mọi người.”

“Tất cả mọi chuyện là như vậy, tất cả đều là người hiểu chuyện, đạo lý cũng không cần ta nhiều lời, bây giờ hối hận thì vẫn còn kịp, suy nghĩ cho kỹ càng vào. Ai không nguyện ý, coi như ta xin lỗi, có cơ hội lại báo đáp, tiền bạc trong tay mọi người đều sẽ cho hắn, chứng chỉ hoàn thành 30 nhiệm vụ kia cũng cho hắn.”

“Ai có thể chấp nhận bị ước thúc liền lưu lại, ai không muốn bị ước thúc liền rời đi, giữa chúng ta nói nhiều cũng không có ý nghĩa gì.”

Mấy người xem như đã nhìn ra, vị này hôm nay thật sự đã hạ xuống quyết tâm.

Vẫn là câu nói kia, bởi vì tin tưởng nàng, mấy người vẫn giữ quyết định, cùng với nàng ở cùng một chỗ.

Kết quả để cho trong lòng Hắc Mẫu Đơn nở hoa, nguyên nhân cũng rất đơn giản, nếu mà có người không nguyện ý đi cùng mà nói, trong lòng nàng sẽ rất day dứt, mọi người cùng nhau kiên trì cố gắng nhiều năm qua, chỉ bởi vì nàng mà phải từ bỏ, người rời đi tất nhiên xem như là đã bị nàng làm cho lỡ việc.

Thống nhất ý kiến xong, Hắc Mẫu Đơn cao hứng phất tay gào to, “Nghe người ta an bài, vào ở nào, đi!”

Mấy người cùng nhau xông vào khách sạn Yêu Nguyệt, tiểu nhị thấy là bọn hắn, lập tức tiến lên ngăn lại, cười khổ với Hắc Mẫu Đơn nói: “Đây là..?”

Hắc Mẫu Đơn hiên ngang khí khái nói: “Bọn hắn cũng muốn ở trọ, không được sao?”

Mặc kệ tiểu nhị, dẫn người đi thẳng đến quầy, trả tiền, thuê hai gian phòng, nàng còn cố ý yêu cầu điều chỉnh gian phòng của mình đến sát vách phòng của Ngưu Hữu Đạo.

Sau khi đi theo tiểu nhị nhận phòng xong, Hắc Mẫu Đơn lại dẫn ba người đi tới bái kiến Ngưu Hữu Đạo.

Gõ cửa, Viên Phương ra mở cửa quan sát, Hắc Mẫu Đơn cười nói: “Ta dẫn bọn hắn tới nhận thức Đạo gia một chút.”

Viên Phương quay đầu lại hỏi một tiếng, nhận được câu trả lời chắc chắn xong, quay ra cửa nói lại: “Đạo gia nói, cũng đã muộn rồi, hôm nay sẽ không gặp, ngày mai lại nói.”

Hắn cũng không hiểu vì sao Ngưu Hữu Đạo không chịu gặp, rõ ràng là đang nhàn rỗi đứng trước cửa sổ ngắm cảnh đêm, tiền cũng đã bỏ ra, thì cũng nên gặp mặt nhận thức một chút chứ, cũng không mất bao nhiêu công sức mà.

Hắc Mẫu Đơn còn tốt, nhưng ba người thì cảm nhận được một áp lực vô hình trong câu hồi đáp này.

Hắc Mẫu Đơn đành phải thôi, lúc quay về nhìn thấy khu vườn ưu nhã yên tĩnh ở bên dưới, mắt sáng lên, chỉ xuống nói, “Đi lấy dụng cụ tới, chúng ta cũng xuống đó ngồi thư giãn uống trà đi!”

Mấy người lập tức hào hứng lên, cũng không phải bởi vì nơi này tốt hơn so với mấy chỗ ‘thần tiên cảnh’ khác, mà là lúc bình thường bọn hắn muốn vào khách sạn này đều bị ngăn cấm, cho nên tất cả điều có chút dục vọng muốn tiến vào...

Ngày kế tiếp, Viên Phương vừa mở cửa đi ra, liền thấy bọn người Hắc Mẫu Đơn đã sớm đợi ở ngoài cửa.

Ngưu Hữu Đạo sau đó cũng đi ra, Hắc Mẫu Đơn cười xán lạn, “Đạo gia, chào buổi sáng!”

Quay đầu lại vẫy vẫy mấy người tiến lên giới thiệu, “Ba vị này chính là huynh đệ nhiều năm qua của ta, Lôi Tông Khang, Ngô Tam Lưỡng, Đoàn Hổ. Đây là Đạo gia, vị này là Kim ca.”

“Đạo gia, Kim ca.” Bộ dạng ba người cẩn thận mỉm cười theo, cùng chắp tay bái kiến.

Ngưu Hữu Đạo quan sát mấy người một chút, Hắc Mẫu Đơn da đen, ba người này thì nhìn hơi tang thương, rõ ràng đều đã là trung niên, trái lại Hắc Mẫu Đơn trẻ tuổi hơn, thế mà đều lấy Hắc Mẫu Đơn làm người cầm đầu, làm cho Ngưu Hữu Đạo phải nhìn Hắc Mẫu Đơn bằng ánh mắt khác.

“Về sau đều là người một nhà.” Ngưu Hữu Đạo cười ha ha nói, coi như đã làm quen xong, xoay người rời đi.

Không phải ai hắn cũng đi thân cận, thí dụ như đám người Nam Sơn tự, hắn chỉ nhằm vào Viên Phương, còn mấy hòa thượng khác thì trên cơ bản hắn cũng không có giao lưu gì nhiều, cũng không cần thiết giành thời gian và tinh lực cho toàn bộ mấy người đó, về phần mấy vị này cũng vậy, hắn chỉ nhằm vào Hắc Mẫu Đơn.

Viên Phương để Hắc Mẫu Đơn hộ tống bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, xong hắn bước ngang một bước chặn lại, đi theo sau lưng Ngưu Hữu Đạo, tách rời ba cái ‘người xa lạ’ ra đằng sau.
Mọi hành vi cử chỉ của Viên Cương khi đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, hắn không có học được giống y thật, nhưng vẫn là học được vẻ ngoài, ‘xem mèo vẽ hổ’ cũng là biết.

Ba người đành phải đi theo phía sau cùng, Hắc Mẫu Đơn quay đầu lại nhìn chút rồi thôi.

Ngưu Hữu Đạo dạo quanh khách sạn này một vòng, nhìn về phía kiến trúc ở phía cuối khu vườn, nó trông giống như một tòa thành, tựa vào thế núi tạo thành từng tầng từng tầng lên đến đỉnh, cười nói: “Đó là chỗ nào vậy? Đi xem một chút đi.”

Hắc Mẫu Đơn nhỏ mồ hôi hột, xem chừng Ngưu Hữu Đạo là lần đầu tiên tới đây, vội vàng khuyên nhủ, “Đạo gia, khu vực phía trước là khách sạn, đằng sau là nơi ở của thành chủ Toa Huyễn Lệ, người ngoài không được vào, người xông vào, giết không tha!”

Ngưu Hữu Đạo ‘À’ một tiếng, bên trong cuốn sách «Thượng Thanh Thập Di Lục» ghi lại mọi sự vật bên trong tu hành giới, mặc dù cũng không ghi quá chi tiết, nhưng về vị Toa Huyễn Lệ này cũng có đề cập đến, là thành chủ thành Trích Tinh, ngoại tôn nữ của một trong chín vị thiên hạ cao thủ Nguyên Anh kỳ – La Thu.

“Đi vào bái kiến cũng không được sao?” Ngưu Hữu Đạo hỏi lại.

“Trong thành này có không biết bao nhiêu người muốn ‘trèo’ lên cái ‘cây cao’ này, nếu người nào cũng ra gặp mà nói, sao có thể tiếp hết được, cho nên sợ là ngay cả câu ‘xin cầu kiến’ còn chưa kịp nói, liền đã bị người tống xuống.” Hắc Mẫu Đơn lắc đầu, bất quá nhìn sang Ngưu Hữu Đạo, ánh mắt lấp lóe, lại thử thăm dò, “Đương nhiên, nếu như bối cảnh của Đạo gia có trọng lượng mà nói, báo đi lên, có lẽ thành chủ sẽ ra gặp mặt cũng không biết chừng.”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu, tỏ ra đã hiểu, nói “Ta nào có bối cảnh gì chứ. Đúng, ngươi đã gặp qua nàng sao?”

Hắc Mẫu Đơn: “Gặp qua không ít lần, cơ bản cách một khoảng thời gian, nàng sẽ ra ngoài đi dạo ở trong thành một chút, thời gian cụ thể thì không xác định được.”

Ngưu Hữu Đạo: “Dáng dấp Toa Huyễn Lệ như thế nào, nhan sắc ra sao, đã lấy chồng chưa?”

Hắc Mẫu Đơn lại nhỏ mồ hôi hột, đi đàm luận mấy vấn đề này ở đây thích hợp sao? Bèn thấp giọng nói: “Tướng mạo bình thường, nhan sắc thường thường, nhưng người ta là người có thân phận địa vị, dáng dấp lại bình thường đi nữa, thì khí chất cũng không phải là người thường có thể so sánh. Chưa nghe nói lấy chồng gì cả.”

Ngưu Hữu Đạo lại hỏi: “Nàng ấy có sở thích gì?”

Hắc Mẫu Đơn bị hắn hỏi làm cho khẩn trương, vội vàng thấp giọng nhắc nhở: “Đạo gia, những vấn đề này của ngài chúng ta di chuyển sang nơi khác nói có được không? Lỡ như bị người ta nghe được, còn tưởng rằng chúng ta đang mưu đồ làm loạn, sẽ chọc tới phiền phức đó.”

“Nhỏ giọng lại một chút.” Ngưu Hữu Đạo cười bảo, xoay người quay về, nếu không được vào, thì cũng không cần liều mạng vào làm gì.

Hắc Mẫu Đơn đi theo bên cạnh, hạ giọng xuống thật thấp, nói “Không biết có sở thích gì, bất quá cơm áo không lo, tài nguyên tu luyện không thiếu, thì còn có thể thích cái gì nữa, đơn giản chính là thích mấy thứ cao nhã điệu đàng, tổng không đến mức lại đi thích cái việc tu luyện buồn tẻ vô vị này a?”

Ngưu Hữu Đạo gật đầu biểu thị tán thành, lại hỏi: “Là người như thế nào?”

Hắc Mẫu Đơn: “Là người như thế nào ta cũng không biết, bất quá nhìn rất nhã nhặn, mỗi lần xuất hiện ở trong thành, gặp gỡ người qua đường hỏi thăm thì cũng không tỏ vẻ cao ngạo gì cả.”

Ngưu Hữu Đạo: “Có biết lúc bình thường nàng hay lui tới với người nào hay không?”

Hắc Mẫu Đơn giật mình một chút, đây là đang nghe ngóng về Toa Huyễn Lệ a, muốn làm gì đây? Trong lòng hồ nghi, nhưng vẫn nhỏ giọng nói: “Cái này thì không biết, mấy người tán tu chúng ta làm gì biết được bình thường nàng thường đi đâu chứ, bất quá nghe nói là hảo hữu với các chủ Băng Tuyết các Tuyết Lạc Nhi, Tuyết Lạc Nhi thường xuyên đến bên này chơi, ta thấy qua Toa Huyễn Lệ dẫn Tuyết Lạc Nhi đi dạo chơi trong thành mấy lần, tin đồn chắc sẽ không sai.”

“Các chủ Băng Tuyết các sao?” Ngưu Hữu Đạo nói thầm, ánh mắt hiện lên vẻ quỷ quyệt, dừng lại ngay đó, không hỏi thêm gì nữa.

Lúc cả nhóm đi qua đại sảnh khách sạn, chưởng quỹ với bọn tiểu nhị nhao nhao nhìn lại, cũng không phải là do Ngưu Hữu Đạo có gì đặc sặc để mà ngó, mà là chú ý tới bọn người Hắc Mẫu Đơn đi theo bên cạnh Ngưu Hữu Đạo.

Đưa mắt nhìn mấy người ra khỏi cửa, chưởng quỹ lắc lắc đầu, “Người trẻ tuổi không nhịn được bị dụ dỗ a, xem ra thực sự đã bị những người này lừa được.”

Một bên tiểu nhị cười nói: “Quản chi hắn, đã khuyên rồi, không chịu nghe, xảy ra chuyện cũng không liên quan gì đến chúng ta.”

Bên này vừa bước xuống bậc thang trước cửa khách sạn, lập tức mấy người tụ tập ở bên ngoài bu tới, ánh mắt nhìn về phía Ngưu Hữu Đạo có chút chờ đợi.

Ngưu Hữu Đạo nhìn qua một lượt, đại khái đã hiểu, mấy người này có cùng mục đích như bọn người Hắc Mẫu Đơn, vẫn không ngừng bước, mở miệng giọng lành lạnh hô lên, “Ta không hứng thú đối với chuyện của các ngươi, cút! Ai lại dài dòng, giết cho ta!”

Một câu đập thẳng vào mặt không cho chút thể diện nào, cũng không có chút thương lượng nào.

Một đám người vây quanh xấu hổ, nhưng cũng không biết rõ nội tình của Ngưu Hữu Đạo, đành tản ra nhường đường.

Hộ tống ở bên cạnh Ngưu Hữu Đạo, sống lưng cả bọn Hắc Mẫu Đơn tựa hồ cũng thẳng lên thêm không ít, cảm giác mình tựa hồ đã không còn giống như những người này nữa.

Một đám người đưa mắt nhìn theo, có người bóp bóp tay thở dài nói: “Xem ra đã bị Hắc Mẫu Đơn đắc thủ!”

“Sớm biết thế tối qua chúng ta cũng tiến vào.”

“Ngươi đi vào thì làm được cái gì? Hắc Mẫu Đơn cũng coi như là có chút nhan sắc, không chừng tối hôm qua ‘bồi’ người ta một đêm, nhìn mặt rất là thoải mái kìa...”

Một chút lời nói ‘âm dương quái khí’ chanh chua nhằm vào Hắc Mẫu Đơn vang lên, càng nhiều hơn chính là hâm mộ và ghen ghét.

Bốn phía cổ thành, khắp nơi đều bị tuế nguyệt bào mòn nhìn đổ nát thê lương, có thể nhìn ra được kiến trúc ban đầu đều là dùng tảng đá lớn tạo thành, mấy cửa hàng ở trong thành rõ ràng là được xây dựng lại từ trong đống phế tích, phần lớn đều được làm từ gỗ và đá.

Rất nhiều người đi tham quan ở trong thành, không ít người đang ngó nghiêng ngó ngửa, giống như là đang tìm kiếm cái gì đó, ngẫu nhiên có thể nhìn thấy một đám đứng tụ tập nói chuyện.

Hắc Mẫu Đơn giới thiệu, mấy người đang ngó nghiêng ngó ngửa kia đại khái đều là tán tu, trên người có thể là có hàng hóa, nhưng không muốn bán đổ bán tháo cho mấy cửa hàng thu mua, muốn tự tìm kiếm người mua thích hợp để bán.